Đêm qua, tôi dành gần 2 tiếng đồng hồ để đọc một truyện ngắn có tên "Chợ Phiên và Đôi Mắt Lạ". Và giờ đây, sau khi đã đọc xong, tôi vẫn thấy mình bần thần, tâm trí vẫn quanh quẩn với những hình ảnh, những cảm xúc mà truyện để lại.
Đó là câu chuyện về Minh - một người đàn ông 35 tuổi, mang trong mình những vết thương từ quá khứ không được chữa lành. Người mẹ đã bỏ đi khi anh mới 7 tuổi, để lại một khoảng trống không gì lấp đầy được. Và từ đó, anh bị đẩy vào vòng xoáy của chứng rối loạn nhân cách ranh giới: hoặc gắn bó quá mức, hoặc đẩy người khác ra xa, không có trung gian.
Những tình tiết trong truyện diễn ra như một cuộc hành trình nội tâm sâu sắc. Tôi thấy mình thực sự rung động khi đọc đến phần Minh gặp Mai tại phiên chợ vùng cao, khi ánh mắt hai người chạm nhau và tất cả dường như ngưng đọng lại. Và rồi sự thật dần được hé lộ - Mai không phải người xa lạ mà là em gái cùng mẹ khác cha của Minh, người em gái mà anh chưa từng biết đến sự tồn tại.
Tôi không thể không khóc khi đọc đến đoạn Minh nhận ra rằng mẹ anh không hề bỏ rơi anh như cha anh vẫn nói, mà bà đã bị buộc phải ra đi. Khoảnh khắc anh cầm tập thư ngả vàng, nhìn bức chân dung cậu bé với dòng chữ "Con trai của mẹ, mãi mãi" - tôi đã không kìm được nước mắt.
Điều làm tôi suy ngẫm nhiều nhất trong câu chuyện này là cách nó thể hiện rằng ranh giới trong tâm trí chúng ta đôi khi chỉ là ảo ảnh. Giữa yêu và ghét, giữa gần gũi và xa cách, giữa nối kết và bứt phá - không nhất thiết phải là một sự lựa chọn non hoặc kia. Chúng ta có thể chấp nhận cả ánh sáng lẫn bóng tối trong mình, và đó mới là sự trọn vẹn thật sự.
Đoạn kết khi Minh vẽ chân dung chính mình dưới ánh đèn dầu, với Mai ngồi đối diện - đây có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất trong truyện. Anh đã học cách nhìn nhận bản thân trọn vẹn, không còn chạy trốn hay phủ nhận.
"Chợ Phiên và Đôi Mắt Lạ" không chỉ là câu chuyện về mất mát và hàn gắn, về gia đình và những bí mật, mà còn là hành trình tìm về với chính mình. Tôi nghĩ ai trong chúng ta cũng phần nào tìm thấy bóng dáng mình trong Minh - người luôn tìm kiếm sự trọn vẹn trong một thế giới đầy vỡ vụn.
Nếu các bạn có cơ hội, hãy đọc câu chuyện này. Có những câu chuyện ta đọc rồi quên, nhưng cũng có những câu chuyện đọc xong, ta không còn là người cũ. Và với tôi, "Chợ Phiên và Đôi Mắt Lạ" thuộc về loại thứ hai.
#TruyệnNgắn #ChợPhiênVàĐôiMắtLạ #HànGắn #TìmLạiChínhMình