Hôm đấy mình sốt 39 độ, nằm bẹp dí trong phòng ở Hà Nội. Mọi cơ bắp như vừa đi đánh trận về – không chỉ vì 6 ngày liên tiếp đi chào hàng khắp các quận nội thành, mà vì tâm trí cũng kiệt sức. Nhưng giữa cơn sốt, vẫn có một chút ấm lòng: mình vừa có khách hàng đầu tiên đồng ý trưng bày hương sạch trên gian hàng.

Đó là một cửa hàng tạp hóa tầm trung ở phố Khương Trung – khu dân cư đông đúc ở quận Đống Đa, nhưng sức mua vừa phải. Mình đã ghé cửa hàng này lần thứ ba. Lần đầu chị chủ chỉ nghe cho có, lần hai mới chịu ngửi thử mẫu, đến lần thứ ba thì chị bảo: “Thôi, chị lấy ít của mày về bày lên xem sao.” Nghe câu đó mà tim như nhảy một nhịp. Sau bao nhiêu lời từ chối, ánh nhìn nghi ngại, thì cuối cùng cũng có người cho mình một cơ hội.

Nhưng đời không như phim – câu tiếp theo là: “Hàng em sạch, thơm nhẹ, ít khói – chị thấy ổn đấy. Nhưng giá này hơi cao. Dân ở đây chưa quen đâu, mà họ hay nghi lắm, cứ tưởng em nói cho hay thôi.”

Mình cười, dù trong lòng hơi chùng xuống. Nhưng thay vì cố gắng “thuyết phục bằng lý”, mình đổi cách: mở điện thoại, cho chị xem ảnh xưởng làm hương, quy trình se tay từng que một, rồi đưa cả video quay cảnh phơi hương dưới nắng. Mình bảo: “Em làm cho nhà em dùng là chính, nên không dám pha hóa chất. Hơi khó bán, nhưng em tin ai dùng rồi sẽ nhớ.”

Chị im lặng một lúc rồi nói: “Ừ, để chị bày thử. Mấy khách quen nếu hỏi, chị giới thiệu đúng như em nói.”

Có thể sản phẩm vẫn chưa bán được ngay, nhưng cảm giác được tin tưởng – dù chỉ một chút – giữa thành phố đông đúc này, là điều mình không thể quên.

Một ngày sốt cao, nhưng cũng là ngày đầu tiên mình biết: kiên trì không chỉ là đi gõ cửa nhiều lần, mà còn là dám lắng nghe, không phản ứng khi bị chê, mà tìm cách khiến người ta nhìn thấy cái thật trong từng cây hương mình làm ra.

https://www.facebook.com/nghinhhuonggroup